TÌNH YÊU KHÔNG NHÂN ĐÔI
“Em sẽ yêu nó y như là em đã yêu anh, đơn giản là em sẽ ko quên được anh đâu. Em sẽ lấy anh để so sánh với nó như em đã lấy JQK so sánh với anh. Nó sẽ ko đẹp như anh, ko tốt như anh, ko giỏi =anh, ko biết hát và lùn hơn anh. Nhưng chắc chắn nó sẽ ko bao giờ đồng ý làm người yêu một nửa của em, nó sẽ đá cái thằng JQK không tồn tại kia ngay lập tức. Em biết thừa là sẽ như thế. Nó sẽ ko chấp nhận cái kiểu little người yêu như cách anh vẫn làm đâu...Nó ko cần làm em vui, nó chỉ cần em là của nó là đủ. Anh tốt quá cho nên em ko có đủ khả năng để nhân đôi, anh ạ!”
Đó là một cô nhóc bé nhỏ mười lăm tuổi rưỡi...
Tôi mười tám tuổi, bố mẹ vẫn gọi là nhóc, ông bà còn gọi là thằng bé....Thế mà tôi được gọi là em là nhóc là bé! Em chỉ nhỏ bé và gọn lỏn trên một bờ vai tôi thôi, em chỉ nhỏ bé và ngây ngô khi ngồi nghe tôi kể chuyện các anh chị lớp lớn.
Em chỉ nhỏ bé và... ở bên tôi...Em hay ngồi nói về mấy chàng ca sĩ nổi tiếng, em thích đọc tiểu thuyết tình yêu, em thích nhiều bộ phim thần tượng và em cũng thần tượng nhiều chàng trai khác nhau.Em thần tượng đến đôi mắt trong xanh của Zac efron, em thích giọng hát của Archie,thích những người biết nhảy điêu luyện như kiểu anh Bi.
Người sau này của em phải giỏi giang, nhiều tiền như mấy ông tên là Bill, và chắc chắn người đó phải có chiều cao lý tưởng khoảng hơn 1m80 nữa...,càng tốt hơn nếu hắn ta làm em cao thêm vài phân giống anh Fernando đã làm cho chị Kim trong Oxford thương yêu...
à, thậm chí lông mũi và răng nanh của anh ta cũng phải có cỡ của Robert Pattinson! Và, em cứ mơ mộng một ngày chàng hoàng tử quyến rũ tên JQK xuất hiện như thế...em sẽ không hề ngần ngại nếu anh ấy còn hút máu người, ăn thịt chuột hay đại loại mắc một căn bệnh kì lạ hay bị biến đổi gen kiểu người Khổng Lồ Xanh!
Em trích dẫn mấy câu trong truyện, trong phim ra...
Em nói nói nói...nói rất nhiều và rất viển vông...
Dạo này em còn thêm chút Boys Over Flower vào cái anh chàng JQK ấy nữa...
Tôi chỉ ngồi nghe nghe nghe....nghe rất nhiều và cho chúng trôi đi cũng rất nhiều!
Thỉnh thoảng em ngồi thu lu một góc nghe tôi kể chuyện...Em cũng rất biết nghe, những lúc ấy em không bao giờ nói cả. Tôi kể về những cô bạn học cùng lớp với mình, về cái mối tình học trò đầu tiên trong đời của mình theo cái kiểu vừa kể vừa buồn cười chính mình: “Tất cả chỉ bắt đầu bằng một đoạn nói chuyện vô cùng vớ vẩn...chị ấy hỏi anh là anh có đồng ý làm chồng chị ấy ko. Y’ là kết đôi trên mạng ấy! Anh đồng ý rồi cứ tưởng là thật. Cứ ra sức thích chị ấy, đưa đón, săn sóc, bênh vực hết mình trong khi chị ấy thì cứ xưng hô chồng ơi, chồng à...Anh càng tưởng...Và rồi một hôm, chị ấy bảo là thích thằng đội trưởng đội bóng rổ trường anh. Mọi thứ kết thúc”. Em chả nói gì...buồn buồn...một lúc sau thì khóc. Chả biết em nghĩ gì, chắc em thương hại tôi cũng như mọi người khác chăng? Cảm xúc bình thường thôi, sao mà phải khóc. Em khóc to: “Sao em chả để ý đến thằng nào cùng lớp nhỉ?”...Tôi bảo: “Nhưng em còn có anh JQK cơ mà, còn anh thì chả cần ai như thế cả!”. Em lại cười,...
Em hay khóc, hay cười...hay thay đổi...Vì em mới mười lăm tuổi thôi. Và vì em hay thay đổi...
- Em thích anh làm người yêu em! Thật đấy!
Tôi bàng hoàng...lạ lùng cái kiểu của em:
- Là như thế nào đây?
- Em mới nhận ra một điều là mọi thứ không bao giờ hoàn hảo cả, anh! Em ngước đôi mắt trong vắt buồn lên nhìn tôi, nhìn thẳng ấy.
Em bảo thấy tóc tôi cũng hơi xoăn giống Goo Jun Pyo, tôi biết chơi bóng rổ giống Troy Bolton, cũng có cảnh ngồi ôm ghi ta hát Phố cổ hôm hội diễn văn nghệ trường, cũng có kiểu nói chuyện mà em khen là hay, chỉ cần tôi chăm đánh răng một chút nữa là được một nửa tiêu chuẩn của em rồi.
“Tôi được một nửa tiêu chuẩn của em...”. à, chốt lại là như thế đấy.
Tôi chả quan tâm nhiều mấy cái tiêu chuẩn của em đến nỗi thế đâu, tôi cũng không buồn trả lời em nữa...Dù sao mọi thứ cứ mãi nguyên vẹn như bây giờ là được thôi.
-Em còn ngốc lắm, bé nhóc ạ!
Em mặc kệ tôi, vừa cười vừa cố làm vẻ trịnh trọng nói:
- Thế nhé! Anh là người yêu của em bắt đầu từ ngày hôm nay, từ thời điểm này.
- Uhm! Chỉ cần mọi thứ vẫn vẹn nguyên như thế này, em nhỏ bé và ở bên tôi – tôi thầm nghĩ, một lần nữa.
Những ngày kế tiếp, chúng tôi vẫn nói chuyện theo cái kiểu nguyên si như cũ, vẫn thỉnh thoảng về cùng đường, vẫn chat chit, vẫ đôi khi chiều theo những mong muốn ẩm ương của em...vẫn...! Nhưng cũng có lúc em giới thiệu tôi là người yêu em với bạn cùng lớp. Có lúc em nghĩ ra người yêu thì phải hẹn hò, theo một số quy ước em đặt ra:
- Nếu em và tôi đi ăn kem: “ Em sẽ luôn ăn kem dâu còn anh thì ăn kem cốm hoặc không ăn gì cả, chỉ nhìn em ăn thôi!”
Nếu em và tôi đi siêu thị, đi Plaza, hay đi nhà sách: “Khi chúng mình đi thang máy, anh sẽ đi lên bằn cầu thang đang đi xuống, đi xuống bằng cầu thang đang đi lên và luôn luôn đi bằng em nhé!”.
“Nếu em và anh cùng nhau ra ngoài thì sẽ luôn gọi là hẹn hò và sẽ luôn như thế, anh nhé!”...
Sinh nhật thứ 16 của em...Em cúp buổi học thêm chiều, tôi bỏ buổi tập bóng rổ...để hẹn hò. Tôi đến đón em, cằn nhằn:
- Bỏ hết bao nhiêu việc của người ta...Có ai hẹn hò dịp quan trọng lại trốn học, mặc nguyên đồng phục trường lại còn đi dép tông thế này ko?
- Em chỉ yêu anh một nửa thôi mà, không cần lắm chuyện như thế!...Em hơi phụng phịu. Tôi im lặng. Hai đứa cứ đạp xe lòng vòng, vì em nghĩ mãi mà chưa ra là mình muốn đi đâu cả. Đạp xe, đạp xe, đạp xe...em nhỏ bé và nhẹ như gió ở yên sau...Bỗng nhiên, em bảo:
-Anh dừng xe đi, để em chở anh qua cầu nhé! Tôi không mệt chút nào, không chán chút nào và tôi cũng thừa biết chở tôi qua cái cầu này, em sẽ mệt lắm. Nên tôi nhùng nhằng, không muốn đồng ý:
-Anh nặng đấy, đồ chân tay bé tí ạ! Em vẫn nằng nặc đòi, như trẻ con đòi ăn kẹo. Và tôi, cuối cùng cũng phải phanh xe lại, lẩm bẩm:
- Xe cao đấy, anh ngồi đằng sau chống chân cho, cứ leo lên đi!”. Em cười...Lúc lái xe em cũng cứ cười như thế. Tôi mỉm cười.
Xe đi chậm, em đạp mãi không hết một vòng thế mà vẫn cứ cố phi lên cầu. Càng lên dốc cao, em càng thở gấp, tôi ngồi đằng sau, vừa cười vừa lấy chân đẩy, vừa thương em, ngốc...Cuối cùng, em cũng chỉ đi hết được một nửa cái cầu. Tôi lại nhảy lên, xuống dốc ầm ầm. Em cười, gió cười, tôi cũng mỉm cười. Đến đoạn quay về cũng phải để dành cho em một nửa cái cầu. Em co chân lên, không thèm đạp...mặc kệ, thả trôi cho xe xuống dốc vù vù...
Suốt đoạn đường chở em về đến cổng trường, em im lặng, dựa khẽ vào lưng tôi:
-Sao thế, sao lại ko nói gì? Em không vui ah?
-Anh nói trước đi!...
Anh hết chuyện rồi. Tôi trêu.
Im lặng. Em bám nhẹ vào sườn tôi và tôi cảm thấy đầu em nặng hơn một chút ở phía sau lưng : “Hình như tôi yêu em mất rồi!!!Uh! Chỉ cần mọi điều vẫn nguyên vẹn như thế này, em nhỏ bé và ở bên tôi...!”.
Tôi vừa phanh xe trước cổng trường, em nhảy phắt xuống, lủi nhanh vào đám học sinh mới tan lớp. Tôi đợi cho đến khi không nhìn thấy mái tóc cột cao của em và quay đầu xe.
Tối về đến nhà...đã thấy em online, treo status: “Buồn”.
Sinh nhật em, hẹn hò với em, lòng vòng với em, cười với em...sao bây giờ em vẫn buồn? Tôi không hiểu được.
-BUZZ
-...
-Vớ vẩn gì thế bé? Lúc buồn lúc vui...anh không theo được.!.
-Em có vui lúc nào đâu?
-Thế cả buổi chiều cười đấy thôi! Cười, cười, cười...cười vs cười...
-Cứ cười là vui ah?
Gì cơ?
-Em buồn vì sinh nhật em mà anh ko tặng quà cho em.
-Ah, anh quên. Nhưng mà hẹn hò với em cả buổi chiều nên mới quên đấy chứ. Nếu có thời gian thì anh đã đi mua rồi. Xin lỗi em có được ko?
-...
-Anh tặng người yêu nhỏ bé cái này...!
-...
-Sao rồi? Hết buồn thì cười một cái nào?
-Vẫn thế thôi. vẫn buồn. Vẫn không thích. Em không thích anh không có chuyện gì để nói, không có chỗ nào muốn đi lại còn chả có thời gian nữa chứ. Em không thích mình lúc nào cũng là người nói trước. Em không thích anh lúc nào cũng chỉ nghe em. Anh không thích dáng anh lầm lũi quay xe đi mà không gọi với em lại...
-Em không thích không giống phim, tóm lại là thế.
-Chỉ là em không thích mình nhỏ bé thôi, anh ạ! Em thích lúc nào anh cũng bảo em bé, vì em bé nên cái gì cũng không bằng anh, cái gì cũng mè nheo, vòi vĩnh anh. Nhưng thực ra, em chỉ kém anh hơn 2 tuổi thôi, mười năm nữa thì em còn già hơn anh đấy.
-Uhm, thế thôi không buồn nữa nhé! Thôi chưa?
-Chắc là vẫn chưa...
-Anh là người yêu em cơ mà.
-Em chỉ yêu em một nửa thôi!
Em chỉ yêu anh có một nửa thôi ư? Chắc thế... Nếu anh cũng có thể yêu em chỉ một nửa thôi thì có khi tốt hơn nhỉ?
Sau hôm đó, em và tôi vẫn thỉnh thoảng gặp nhau hoặc chat chit hàng ngày, em vẫn buồn vui theo kiểu tôi đã quen.. Mọi thứ có vẻ bình thường như nó vốn có, nhưng tôi biết là em đã khác rồi. Em không nhờ tôi chở đi đâu nữa, em không nhắc gì đến JQK của em nữa. Tôi cũng không nói nhiều nữa, dặn em chăm chỉ học hành, cố gắng thi cấp 3 thật ok, vào trường anh học thì càng tốt. Em chúc tôi thi đại học thật tốt....làm bác sĩ tài năng như những người tên Jack!
Thời gian đi qua...tôi và em...hai đứa, mỗi đứa một khoảng trời bận rộn.
Cho dù biết em không online nữa, trước hôm em thi tôi vẫn gửi cho em một offline messsage: “Chúc em may mắn nhé, bé con”.
Em thi xong rồi, thì tôi vẫn đang trong những ngày nước rút cuối cùng
...Bận quá, chẳng online để hỏi han em: “Em đã đỗ chưa? Em đỗ vào trường anh không? Em có còn...”
Đêm cuối cùng trước khi thi, tôi online để tìm offline message của em. Nhưng chả thấy gì cả...Thức muộn và cố đuổi em ra khỏi đầu: “Ngày mai anh thi rồi đấy, bé!”
Sáng sớm...Nhận được sms từ một số lạ: “Godluk hani! P/s: little người yêu!” Buồn cười cái kiểu Anh Anh Việt Việt có một không hai của em. Ngày sáng, nắng sớm...Tôi cười và nháy mắt với cái cell-phone: “Anh đi đây, anh không rep lại ngay đâu!”
Tôi đã thi cử xong xuôi cả rồi...Xả hơi và mở cửa cho em bước vào tim. Nhưng không ngờ em vẫn thế, chỉ dứt khoát chỉ yêu một nửa:
- Đi ăn kem với anh nhé!
- Nhưng, em vẫn chỉ yêu anh một nửa thôi đấy.
- Tại sao lúc nào cũng chỉ là cái câu trả lời đấy? Một nửa thì không bao giờ nhân đôi được ah? Em làm anh phát điên rồi đấy. Thế chữ little người yêu nghĩa là gì? Nghĩa là gì?...
- Không yêu như là yêu. Yêu anh như là không yêu. Yêu anh một nửa...
- Yêu anh một nửa thôi chứ gì? Hay em chỉ dành cho anh một góc tăm tối bé tí tẹo trong tim, thỉnh thoảng nổi hứng lên thì cho anh ra nắng một tí?..
- Uh nhỉ? Nhưng lúc nào anh cũng được ra nắng mà. Anh bảo em cười như...tỏa nắng đấy thôi.
- Nắng nhưng là nắng mùa đông. Nắng nhạt nhòa và không thật. Đông lạnh quá, chính anh cũng sợ hãi. Anh không hiểu tại sao đời mình lại có nhiều mùa đông như thế? Anh chỉ co lại, chui tọt vào mà thôi. Tối lắm em có biết không? Nhỡ anh nằm chết ở đấy rồi thì sao?
- Anh chui vào thì em lại kéo anh ra. Anh càng được thì thầm: “Ôi mặt trời bé nhỏ của đời anh!” chứ sao.
- Thế thì mặt trời của anh ơi, sao em cứ trốn mãi trong mùa đông thế? Cứ thế mãi làm sao tỏa sáng được? Will you shine with me?
- Shine là tỏa sáng hay cãi nhau đây? Em sẽ tỏa sáng với những người em không cất trong tim. Anh biết đấy, em tranh cãi về tất cả mọi thứ, với tất cả mọi người và không trừ ai cả. Kể cả là chính bản thân em.
- Những người ấy khác anh. Họ ngồi cười nhìn em nói, rồi ngồi phát bực em mỗi khi em cười. Và em có được họ trao cho cả trái tim không?
- Anh trao em cả trái tim ah? Kể cả lúc này ah?
- Nếu anh luôn luôn trao anh cả trái tim thì sao?
- Chả biết, tùy từng tâm trạng thôi!
Có cái gì hụt hẫng với câu trả lời lạnh lùng kiểu không trẻ kon chút nào ấy của em. Rồi tức giận nữa....
- Em trẻ con thế! Trẻ con thì đừng có tự nhận mình là người lớn nữa...Anh điên mất thôi!
- Em cũng điên mà, sao anh không nhận ra. Sao anh cứ ăn kem cốm mãi. Sao anh lại chịu đi cầu thang theo cái kiểu vớ vẩn như thế. Đáng nhẽ anh phải từ chối em ngay lập tức,
-Bỏ ngay bây giờ đây. Em tha cho anh nhé! Em đi mà đi ngược cầu thang với những người em để ngoài ánh sáng, với thằng người yêu sau, người yêu thật sự ấy. Khuyên em đừng nhốt nó, khổ thân nó lắm, em ạ!
-em sẽ yêu nó y như là em đã yêu anh, đơn giản là em sẽ ko quên được anh đâu. Em sẽ lấy anh để so sánh với nó như em đã lấy JQK so sánh với anh. Nó sẽ ko đẹp như anh, ko tốt như anh, ko giỏi =an, ko biết hát và lùn hơn anh. Nhưng chắc chắn nó sẽ ko bao giờ đồng ý làm người yêu một nửa của em, nó sẽ đá cái thằng JQK không tồn tại kia ngay lập tức. Em biết thừa là sẽ như thế. Nó sẽ ko chấp nhận cái kiểu little người yêu như cách anh vẫn làm đâu...Nó ko cần làm em vui, nó chỉ cần em là của nó là đủ. Anh tốt quá cho nên em ko có đủ khả năng để nhân đôi, anh ạ!” ....Chưa bao giờ em nói nhiều và nói liên tục về cảm giác của mình như thế. Tôi đoán là em bắt đầu khóc rồi.
- Vậy có bao giờ em hối hận không? Tôi cố gắng nặn ra một câu hỏi.
Em không rep lại. Có khi nào ngay lúc này em đã xóa nick tôi khỏi list Y!M không nhỉ? Đầu tôi lung bung
Em bỏ lại tôi thật. Em không còn thói quen nhắn tin nhõng nhẽo tôi mỗi sáng. Em không còn nhớ lịch online. Em không còn là em nhỏ bé nữa. Em không còn ở bên tôi..Em...Em 16 tuổi rồi. Tôi phải dần quen với tất cả điều này. Tôi đã là sinh viên đại học, em lên cấp 3, cuộc sống mới, trường mới, bạn bè mới, và biết đâu cả những mối tình học trò thật sự...Em lớn hơn, xinh đẹp hơn, trưởng thành hơn, khác cô bé trong câu chuyện ngày xưa của tôi. Và tôi, có phải đã quá lớn, quá xa so với em không?
Bỗng dưng nhận ra...cái tình yêu một nửa vẫ đeo bám mình mãi. Kể cả cô bạn ngày xưa và em. Tôi có cảm giác mình giống như một thứ vật bất ly thân nhưng không bao giờ là vật dụng được trân trọng nhất.
Ngày một, vẫn nhớ rằng mình còn nợ em một món quà sinh nhật, vẫn mơ thấy em cười và ngoan cố mặc cả: “Anh chỉ là người yêu một nửa của em thôi đấy!”
Ngày hai, hơi đãng trí không nhớ nổi đêm qua mình đã để hình bóng của em ở đâu. Không nhớ được là mình định mua gì tặng em. Không nhớ được nhiều thứ...
Ngày ba,...kí ức bắt đầu chắp vá. Ngày nào cũng cố mang theo một cái gì đó thuộc về em trong túi áo ngực.
Ngày bốn, tự dưng gặp em đạp xe trên đường. Em cúi đầu chào và bảo: “Trông anh đội mubahi khác quá!” Nhận ra là em đã thả tóc dài, không còn buộc đuôi gà nữa. “Em cũng khác nhiều mà”.
Ngày năm, chẳng biết là mình đang nghĩ gì nữa...
Ngày sáu, lại gặp em đi giữa đám bạn mới, cười hạnh phúc. Tôi quay đi, một đứa bạn đi cùng em khen: “Anh mubahi kia đẹp trai nhỉ?” Em cười: “Uh”. Tôi thì thấy hình như xa lạ, hình như hai đứa không còn muốn nhận ra nhau nữa.
Ngày bảy, ngày tám, ngày chín, ngày mười...ngày thứ n...
Một ngày, bất ngờ thấy bóng em khuất sau vai ai. Cười buồn: “Em hạnh phúc nhé, bé con!”.
.......
Nhiều tháng sau, có người hẹn gặp tôi ở khu giảng đường A. Không phải lần đầu tiên được con gái tỏ tình nhưng là lần đầu tiên được nghe người ta thổ lộ: “Em thích anh, chúng mình hẹn hò thử một tháng được không? Đến sau này anh hãy nói đồng ý hay không...” Tôi cười bảo: “Uhm, ban đầu cứ làm người yêu một nửa trước nhé!”.....
Nhưng tôi đã không thể thực hiện lời hứa ấy, vì tôi chưa bao giờ quên được em, chưa bao giờ thôi được cảm giác em nhỏ bé, nhỏ bé và luôn ở bên tôi...